Tôi kiệt quệ quá, cảm thấy bản thân chưa bao giờ được sống trong hạnh phúc từ người chồng.

Vợ chồng tôi đều ngoài 40 tuổi. Chúng tôi có một con gái đã tốt nghiệp cấp ba và một con trai bắt đầu vào tuổi teen. Chúng tôi lấy nhau không vì tình yêu mà phần lớn do gia đình hai bên tác động. Anh luôn là người yêu tôi nhiều hơn. Sau thời gian chung sống, tôi đã cảm nhận được tình yêu, cuộc sống của chúng tôi trôi qua khá êm đềm. chồng vô tâm khiến hanh phuc gia dinh mong manh, tình cảm đi xuống.

Về mặt kiến thức, anh thực sự không giỏi, thậm chí kém tôi rất nhiều. Bằng cấp cũng như công việc của anh là do gia đình tôi giúp đỡ khi hai đứa lấy nhau. Tôi không coi thường anh vì điều đó mà luôn cố gắng giúp đỡ anh trong công việc. Tuy nhiên, ảnh hưởng gia đình từ bé, anh rất hay nói tục chửi bậy, thậm chí có những câu nói xúc phạm, thiếu hiểu biết khiến tôi rất ức chế. Tính anh rất nóng nảy, quan liêu với người nhà nhưng lại quan tâm, săn đón người ngoài. Tôi đã góp ý rất nhiều nhưng anh vẫn chứng nào tật đấy. Vợ chồng tôi hay xích mích cãi cọ nhưng qua thời gian lại làm lành. Tôi tha thứ cho mọi lỗi lầm của anh, bởi tôi luôn trân trọng sự yêu thương con cái, chăm sóc vợ những khi tôi ốm của anh. Tôi rất cảm động bởi bao năm nay tôi ốm đau rất nhiều nhưng anh luôn bên cạnh tận tình chăm sóc tôi.

Mấy năm gần đây, anh thường xuyên đi làm khuya, vừa do công việc nhiều vừa do không biết cách sắp xếp. Tôi không trách nhưng cảm thấy anh cố tình không chịu sắp xếp công việc. Có những chiều anh đi uống bia, tối về ăn cơm rồi nằm xem tivi đến 9h tối mới đi làm. Tôi tin tưởng anh đi làm thực sự. Mật độ đi làm quá nhiều khiến anh càng ngày càng khó tính, ít quan tâm đến con cái và gia đình. Trước đây mọi chuyện trong gia đình đã đều do tôi quyết định và lo lắng thì giờ đây tôi còn phải bận tâm nhiều gấp đôi. xem boi tinh duyen, vận mệnh, trong năm 2015/

Hiện nay, chúng tôi sắp chuyển đổi công việc và phải chuyển đi nơi khác. Chúng tôi phải vay tiền mới mua được nhà. Vậy mà anh chẳng mảy may quan tâm lo lắng bất kỳ điều gì, dù tôi có thúc giục bao nhiêu. Mình tôi không thể gánh vác hết công việc mà anh cứ coi đó như chuyện nhà người khác khiến tôi rất bực. Có lẽ anh quen với việc mọi thứ đều do tôi lo lắng. Từ quần áo, ăn uống, chữa bệnh đến chuyện công việc hay con cái đều do tôi quyết, anh không chịu suy nghĩ, giúp đỡ tôi mà coi như đó là việc tôi phải làm.

Từ trước đến giờ, anh gần như chẳng quan tâm tôi nghĩ gì, vợ chồng chẳng bao giờ nói chuyện tử tế được với nhau quá 5 phút. Thực sự cuộc sống của tôi ngày càng khô khan, thiếu thốn sự quan tâm, tôi cảm thấy vô cùng kiệt quệ sức lực và tình cảm. Tôi cảm thấy như đang sống mòn. Con gái tôi đã lớn, đủ nhận thức và trò chuyện giúp tôi vượt qua những lúc căng thẳng, mệt mỏi. Thế nhưng cứ dừng cuộc hội thoại với con, nhìn người chồng bao năm nay không lo được chút gì cho gia đình, thậm chí cả bản thân, không có cuộc sống tinh thần phong phú, không bao giờ tâm sự chia sẻ với vợ mà tôi cảm thấy bất lực và thương xót cho chính bản thân. Hơn nữa, con trai đang trong thời kỳ cần sự chỉ bảo của bố mẹ, nhưng chỉ mình tôi dạy bảo nó không đủ, anh không có thời gian và thậm chí không làm gương cho nó khiến nó ngày càng nghiện game, dối trá và học hành sa sút.

Đã bao năm nay tôi nhẫn nhịn chịu đựng, luôn nghĩ đến những điểm tốt của anh để bào chữa cho những lỗi lầm, sự phiền muộn anh mang cho tôi. Tôi tự nhủ dù thế nào tôi vẫn sẽ giữ gia đình này, để con tôi được phát triển toàn diện, để bố mẹ hai bên được yên tâm, để tôi không mắc phải sai lầm như Phật dạy. Thế nhưng đến thời điểm này, tôi kiệt quệ quá, tôi cảm thấy bản thân chưa bao giờ được sống trong hạnh phúc từ người chồng. nên an gi de sinh con trai trên báo phụ nữ.

Tôi đã gặp được một người đàn ông rất giỏi, thanh lịch, tôn trọng, yêu thương tôi. Chúng tôi chỉ là bạn bè, có những chuyện tôi chưa nói anh ấy đã hiểu và thông cảm, đưa lời khuyên cho tôi. Xung quanh tôi trước giờ có rất nhiều người theo đuổi, nhưng tôi luôn từ chối và nghĩ cho chồng con. Đây là người đàn ông duy nhất đồng điệu và khiến tôi thực sự say mê kính trọng đến như vậy, kể từ khi tôi biết yêu đến bây giờ.

Tôi không biết có nên tiếp tục trò chuyện, tâm sự với anh ấy thêm nữa hay không. Thực sự nói chuyện với anh ấy, tôi cảm thấy rất vui, cảm thấy mình không phải gồng sức lên nữa, cảm thấy mình thật ngốc nghếch và được che chở. Tôi không biết, đến bây giờ tôi có thể dành cho mình một chút yêu thương được chưa? Tôi đã tâm sự với con gái, nó nói chỉ cần tôi hạnh phúc là được, nó không buồn khi tôi có cảm tình với người đàn ông khác. Tôi nhẹ lòng hơn khi con nói vậy, nhưng chỉ sợ đến một ngày nào đó, nếu cứ tiếp tục tôi không thể giữ được bản thân mình nữa thì sao.

Xin hãy cho tôi lời khuyên hữu ích nhất. Xin cảm ơn.