Em không muốn dấu chân anh in lên khoảng trời bình yên mà em đang có. Anh không xứng được bước chân vào đó, dù chỉ là vào để xin sự thứ tha…

Có một thời khoảng trời của em chỉ có bóng hình anh. Ở đó, anh là hơi thở, anh là sự sống, anh là nước, là không khí, là vạn vật… Em mặc sức vùng vẫy trong khoảng trời hạnh phúc đó cho tới ngày anh lạnh lùng bước đi, để lại phía sau một màu đen xám xịt. Em vộn lộn với khoảng không vô định anh để lại. Em chới với, hoang mang không tìm thấy một bàn tay để bấu víu giữa hố sâu tuyệt vọng anh để lại. Anh cướp mất khoảng trời của em kể từ cái ngày anh ra đi.

Anh có lí do của riêng mình, ai mà chẳng vậy. Khi yêu, người ta không cần một lí do để giải thích tại sai trái tim mình rung động đến như vậy. Nhưng khi đã chán yêu, người ta có trăm ngàn lí do để chạy trốn tình yêu đó. Việc của em không phải là tìm ra nguyên nhân mà đơn giản chỉ còn là chấp nhận. Em chẳng thể làm gì hơn được nữa ngoại trừ việc đứng lại và nhìn anh ra đi. Khoảng trời ngày nào em mơ mộng giờ là một màu bế tắc.

Em không thể diễn tả nổi những tháng ngày sau đó em đã vật lộn với nỗi đau, sự trống trải khi không còn anh đến nhường nào. Em không trách anh. Em không ngốc đến vậy. Em có thể yêu anh mù quáng nhưng em không khờ khạo đến độ tin rằng anh sẽ mãi là của em. Em chỉ trách bản thân mình. Em trách mình đã coi anh là cả một bầu trời, bởi vậy khi anh đi, em không mất một người yêu, mà mất đi cả một bầu trời nguyện ước.

 Xin anh đừng làm phiền quãng đời mới của em - 1

Em có thể yêu anh mù quáng nhưng em không khờ khạo đến độ tin rằng anh sẽ mãi là của em. (Ảnh minh họa)

Nhưng ai rồi cũng phải sống cuộc đời của mình. Giống như anh, anh sẵn sàng trở thành một kẻ phụ tình để được sống thật với những gì anh ao ước. Vì vậy, em học cách đóng chặt bầu trời đen tối không có anh lại để bước sang một cánh cửa khác. Ở đó, bầu trời không hẳn đã trong xanh nhưng em thấy nó có phần tươi sáng hơn. Em học cách thích nghi với cuộc sống không có anh. Hóa ra, mọi thứ dễ hơn em tưởng tượng. Bầu trời ngoài kia rộng lớn lắm, chỉ là trước đây, em co hẹp bầu trời của mình trong thế giới có anh.

Dù anh không còn yêu em, dù anh không còn đồng hành bên cạnh em nhưng… phía trước em vẫn là bầu trời.

Có đôi lúc em tự hỏi, nếu một mai anh quay về và nói lời xin lỗi, khi ấy em có đủ dũng khí để yêu anh hoặc đủ can đảm để bỏ anh hay không? Em tự hỏi mình nhiều lần và câu trả lời phai nhạt theo thời gian và độ mở của khoảng trời mới. Những ngày đầu mới mất anh, em đã hi vọng rất nhiều vào cái ngày anh quay lại. Nhưng càng về sau, em không còn bận tâm đến điều đó. Không phải vì em ích kỉ, cũng chẳng phải vì em kiêu căng mà vì trái tim đã chẳng còn có anh tồn tại thì tha thứ cũng không có nghĩa gì.

 Xin anh đừng làm phiền quãng đời mới của em - 2

Em không muốn dấu chân anh in lên khoảng trời bình yên mà em đang có. Anh không xứng được bước chân vào đó, dù chỉ là vào để xin sự thứ tha… (Ảnh minh họa)

Em đã nói với anh điều này chưa nhỉ? Khoảng trời của em giờ bình yên lắm. Nó là khoảng trời mà em làm chủ. Khoảng trời ấy không vương bóng hình anh, vì thế nó nhẹ nhàng, giản dị mà đáng yêu… Cảm ơn anh đã dạy cho em cách để khoảng trời của mình không vẩn đục. Cảm ơn anh đã cho em hiểu ra rằng bầu trời này không chỉ có một người…

Nếu một mai, anh nhớ về em, xin hãy giữ nỗi nhớ nhung ấy trong lòng. Xin đừng tìm và làm phiền khoảng trời mới của em. Không phải vì em sợ đối diện với anh, càng không phải sợ sẽ yếu lòng trước anh. Bởi vì đơn giản, em không muốn dấu chân anh in lên khoảng trời bình yên mà em đang có. Anh không xứng được bước chân vào đó, dù chỉ là vào để xin sự thứ tha…

Đọc thêm tại bao gia dinh