Vì anh là con trưởng nên mẹ anh bảo em “Giờ đã làm lễ ăn hỏi rồi, nên coi như người nhà. Con phải có trách nhiệm với gia đình mẹ”.

Truyện tình yêu chúng em yêu nhau từ những ngày em còn đang học chung với anh cùng trường Đại học. Tính anh hiền lành, ít nói và rất thương em. Trong khoảng thời gian đó, chúng em thường xuyên về nhà nhau chơi, bố mẹ em quý anh nên lúc nào đi công tác xa bố cũng mua quà cho anh như con trong nhà.

Còn gia đình anh, hai bác cũng quý em nên mỗi dịp tết lễ hay nhà có giỗ chạp thường bảo anh dẫn em về. Em vốn là con gái thành phố nên mỗi lần về quê anh tham gia làm mâm cỗ đều cảm thấy rất mệt. Dẫu vậy, tính em nhiệt tình nên em không bao giờ kêu ca phàn nàn cả.

Thế nhưng bạn bè ai cũng kêu em dại, chưa phải dâu con gì nhà anh mà đã lăn xả như người nhà họ rồi. Có bạn còn nói “Cứ thân thiện thế, sau này không lấy nhau thì khổ lắm. Mang tiếng nhà mình ra”. Chung quy lại là không ai hài lòng với em về việc này. Nhiều lần em tâm sự với anh, để em yên tâm hơn gia đình hai bên đã quyết định làm lễ ăn hỏi.

Khi em đang khấp khởi vui mừng vì một đám cưới tiếp đó thì bố anh tuyên bố phải 2 năm nữa mới cho chúng em cưới nhau. Theo ông thì khi đó hai đứa công việc đã ổn định, lại được tuổi nữa. Còn giờ chúng em được quyền sống với nhau như vợ chồng có cuộc sống hanh phuc gia dinh, thi thoảng gia đình hai bên có việc, 2 đứa phải có trách nhiệm về tham gia, học dần cho quen.

1

Em mới chỉ là nàng dâu hờ thôi, nhưng hễ nhà anh có việc là lại gọi em về để “gánh vác”. Vì anh là con trưởng nên mẹ anh bảo em “Giờ đã làm lễ ăn hỏi rồi, nên coi như người nhà. Con phải có trách nhiệm với gia đình mẹ”. Em nghe thế mà choáng. Thay vì về chơi được ngồi rảnh rỗi như trước đây, giờ mỗi lần về quê em lại phải lăn xả vào bếp lo từng bữa cơm. Thậm chí phải đi chợ phục vụ gia đình anh.

Em mới ra trường tiền lương chẳng được mấy, nhưng mỗi lần về quê phải tốn tiền triệu từ tiền xe, tới tiền ăn uống mua quà cho nhà chồng. Bố mẹ anh biết vậy, nhưng vẫn im lặng mặc kệ. Nếu em làm sai điều gì, mẹ anh lại thì thầm to nhỏ, này nọ.

Trước đây về ăn giỗ, em chỉ việc vào làm, nay còn phải lo chuẩn bị mâm cỗ, lễ lạt. Có một cô bên nhà chồng thủ thỉ tam su gia dinh với em “Mày dại quá, chưa gì đã nhiệt tình lắm vào. Người ta coi thường cho đấy. Ông bà nhà không đơn giản đâu nhé”. Em nghe thế gạt vội giọt nước mắt.

Em đã sống cùng anh như vợ chồng, đã lo lắng cho gia đình anh như gia đình em vậy. Nhưng đôi khi anh vẫn không hiểu cho em. Phải hơn 10 lần em nhắc anh chuyện cưới, nhưng anh vẫn im lặng, nói rằng chờ bố mẹ anh xem ngày, quyết định… Nhưng rồi 2 năm trôi qua trong vô vọng, em vẫn là nàng dâu hờ phải chờ, phải đợi.

Em giận quá, sau bao nhiêu tủi hờn em đã nói thẳng với bố mẹ em không chờ đợi nữa. Gia đình em quyết định trả lại lễ cho nhà anh, mặc cho người đời nói gì thì nói. Em còn trẻ, còn đẹp sao cứ phải chạy theo anh để “xin cưới”. Em sẽ khắc cốt ghi tâm bài học này để không bao giờ đi lại vết xe đổ ngày hôm qua nữa.