Đã hơn một lần em tự hỏi, rồi hỏi cả chồng: “Vì sao nhìn thấy anh, cả em và các con đều như mèo nhìn thấy mỡ”. Ờ thì…chắc anh là chất gây nghiện mất rồi. Cập nhật tam su tại đây. 
Năm tháng trôi qua, từ một chàng thư sinh tay trắng, giờ anh đã được trang bị thêm hai cái mắt kính trí thức, cùng khối tài sản khổng lồ là hai “rơ-mooc”, đi đâu cũng đòi bố.

Song nguồn cơn của việc các thành viên đều “nghiện” bố khả năng cũng chính là nguyên do của cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên của chúng ta, khi anh phải đi ba ca theo dây chuyền sản xuất.

Anh được lên chức, nhưng với em điều đó khiến như cả nhà bị đi đầy vậy. Em sắp “phát điên” vì buổi giao thời anh cứ đi suốt, mình em chẳng ba đầu sáu tay thì cũng phải cố mà khua khoắng cho xong tất tật việc nhà. Thậm chí đến khi lên giường, em vẫn bị ám ảnh bởi vài việc chưa đến nơi đến chốn.

Anh thay đổi vị trí nghĩa là dừng lại chuỗi ngày tươi đẹp hết giờ hành chính anh đón con, em đi chợ hoặc về nhà trước dọn dẹp. Trong lúc em nấu cơm, anh trông con, khi em rửa bát, anh giặt quần áo… Bên cạnh đó là thông tin  báo gia đình. Cả nhà bên nhau vui vẻ, chẳng cần rạch ròi phân công mà mọi việc cứ trôi chảy, êm đềm.

chat-gay-nghien

Còn giờ đây anh nắm tay, mong em sẽ vững vàng để có thể thích nghi với thử thách này. Em còn biết làm sao nếu không phải là cố gắng hòa hợp với thời gian biểu “tréo ngoe”, hại sức khỏe của anh. Anh nói anh cũng sẽ thu xếp để ở bên mấy mẹ con nhiều nhất có thể. Mọi việc dần ổn định, những hôm anh làm ca một, em vất vả cho các bạn ấy ăn sáng, rồi đưa đi học. Chiều hai giờ anh về, em rảnh rang hơn tí vì anh đã dọn nhà và đón con cho.

Hôm anh làm ca hai thì buổi sáng được đủng đỉnh, nhưng chiều về thì tấp tỏa, khổ sở nhất. Em phải đón con, về tắm cho bọn trẻ, nấu nướng hò hét chúng ăn, dạy bạn lớn học, chơi với bạn bé, toát mồ hôi cho đến tận lúc các con lên giường.

Những hôm anh làm ca ba thì ban ngày anh phải ngủ cho lại sức, đỡ vợ con được tí thì đêm anh phải đi làm. Những ngày đầu trống trải em thực sự xót anh đến không ngủ nổi. Nhưng, thật may anh đã luôn động viên em rất kịp lúc, thương em bận rộn những hôm chồng làm ca hai, nên anh luôn cố giúp em tất cả những gì có thể, anh khiến em thấy an lòng. Còn đây, dẫu chỉ là những tin nhắn thôi, nhưng em đã đọc đi đọc lại đến ngàn lần không chán, hạnh phúc của em đấy.

“Trưa anh nấu đủ thức ăn rồi, em nấu cơm, chiều ba mẹ con liệu mà ăn uống cho đầy đủ”. “Anh rửa sẵn bắp cải, đậu trong tủ lạnh, thịt thì kho một nồi rồi, lạc đã rang sẵn, tối em về chịu khó tí nhé. AYE”. “Anh luộc mì để trong bát loa, về chỉ việc nấu nước với thịt là ăn được”. “Chè ngô anh mua để trong tủ lạnh, liệu mà ăn hết nhé, còn thừa thì có cái roi treo góc cầu thang đấy, tự xử đi…”.

Ở đó không chỉ là thức ăn, trên hết với em đó còn là sự thấu hiểu, cảm thông để chia sẻ với vợ mọi việc, mọi nơi, mọi lúc.

Để từ đó mấy mẹ con dần quen với thời gian biểu của anh và gắng nhìn vào những mặt tích cực. Cập nhật tử vi cung thien binh tại đây. Nhờ đi làm ca anh mới có thời gian đưa con đi tiêm, đưa con đi đăng ký học, hồ sơ các kiểu… Những thủ tục mà trước đây cần phải xin nghỉ làm, để đi giải quyết thì giờ nhờ thời gian biểu linh động mà mọi việc êm xuôi cả.

Cũng vì con người anh tỉ mẩn, cẩn thận và luôn nhẹ nhàng như dòng nước mát, ai mà không muốn lại gần. Không mê mẩn sao được khi mỗi lúc anh về là căn nhà như bừng lên rạng rỡ. Mắt bọn trẻ sáng lên, lao ra chơi với bố, cười giòn giã khi chơi đùa những trò bố sáng tạo ra mỗi ngày một mới. Anh về, em lại được líu lo kể chuyện trên trời dưới đất, những tin tức mới nhất trong ngày.

Anh thì vừa chơi với con vừa lau, đánh đôi giày, rồi vặn lại vít ở cái nắp vung bị lỏng, có khi vừa cõng con vừa quét sân, quét nhà, tưới cây… thu nép vật dụng. Những phút giây bên nhau, trở thành những thời khắc không thể nào để trôi qua lãng phí. Vừa quý, vừa hiếm như thế bảo sao bố không hấp dẫn cho được.